Hà Nội mùa Thu - Hà Nội nhớ...
Về Hà Nội mà nhặt lá vàng rơi trên con phố xưa, về ngắm những bóng giai nhân một thời trong tà áo màu thiên thanh dịu dàng trinh bạch. Về cùng tôi ngơ ngẩn bên hàng cây Lộc vừng mùa gió thắm, Hà Nội hồ gươm lao xao tiếng mưa thu, lao xao những kỷ niệm nồng nàn xưa cũ...
Hà Nội mùa Thu.
Tôi nhớ tiếng dương cầm nơi ô cửa sổ nhà ai đó, tôi nhớ những chiều ngơ ngẩn bên thảm cỏ quảng trường nhìn những cánh hoa rơi rơi đầy trên chiếc xe đạp cũ. Tôi nhớ những tháng ngày còn là cô sinh viên vô tư hồn nhiên chưa biết khóc vì những nỗi đau tình cờ.
Cố nhân xưa giờ đã nhạt bóng phương trời, nhạt lạnh môi cười. Những con đường vẫn tấp nập người đi mà lòng lại chênh chao hơn cả ngày bão tố. Mùa Thu! Ai góp nhặt cho khung trời một nỗi nhớ. Cái dịu dàng nồng đượm chất thơ, cái dịu dàng làm tôi không chịu nổi của mùa Thu...
Khi đi xa lòng vẫn hướng về Hà Nội, hướng về mùa Thu và những con đường có mùi hương hoa sữa nôn nao. Ai về Hà Nội nếm vị cốm làng Vòng dẻo dai đầy quyến nhớ, ai về Hà Nội lạc chân vào vườn hoa Ngọc Hà mà xôn xao bởi màu vàng của loài hoa chỉ hướng về mặt trời. Ai về Hà Nội cùng tôi đạp xe một vòng quanh Hồ Tây lộng gió, ngơ ngẩn ngắm lá vàng rơi...
Sáng mùa Thu. Có chút heo may se lạnh. Bờ vai gầy run nỗi nhớ lang thang. Bên góc quán nhỏ tôi ngồi nghe một bản nhạc tiếng Nga rất say nồng. Ly cafe tỏa màu khói. Chút đăng đắng ở bên ngoài, ngòn ngọt tận bên trong. Cái dư vị nhớ một thời không quên nổi.
Hà Nội mùa Thu...
Kỷ niệm cứ vắt vẻo trên từng vòm lá, trên từng phiến màu nâu trầm ô cửa. Những khuôn mặt người đi qua nhau, có chàng trai nào đó mang nụ cười an nhiên kỳ lạ, có cô gái nào đó mang đôi mắt trong veo nhìn thấy đáy. Vẫn còn đây những dư âm cổ kính trong tâm hồn, vẫn còn đây cái hồn thơ một đời tôi gìn giữ. Trong veo, trong veo như hơi Thu...
Thu dịu dàng, nồng nàn như tình yêu. Những rực rỡ yêu kiều của thuở hiến dâng cho trời đất màu vàng hoa nắng. Đi trong chiều Hà Nội, nghe lòng mình xôn xao những tháng năm nào xa lắm, có lẽ là từ khi tóc còn cài một nhánh linh lan...
Ai góp gió cho ngày hiu quạnh nhớ. Những sự gắn kết nào mong manh thì sẽ dễ dàng đứt vỡ. Những nỗi nhớ là mong manh thì sẽ dễ dàng phai lửa. Còn ta, ta nhớ đến nao lòng.
Về cùng tôi chạm tay vào chiều Thu Hà Nội, lang thang trên con đường Hoàng Diệu, nghe giọt mưa về trên lá cây. Cầm chiếc ô tròn xoe đi dạo phố, có một cô nhỏ học trò thường hay lang thang qua đó, nụ cười tinh nghịch như trăng sao. Hàng cây mùa này gió hát lao xao, những thanh âm như múa trên cây vĩ cầm thu. Điều diệu kỳ của tâm hồn là thơ, là nhạc, là những xúc cảm không tên.
Yêu mùa Thu như yêu hình ảnh thiếu nữ Hà Nội xưa. Nét người còn tinh khôi lắm. Tà áo dài màu trắng đi trong nắng thu vàng làm xôn xao lòng thi nhân. Tôi đi trong lòng Hà Nội, tìm một mùi hương còn phảng phất đâu đây. Những năm dài tuổi trẻ khát khao và mơ ước. Những kỷ niệm đã đong đầy trong từng ngăn tim. Rặng liễu mềm phủ xuống bờ vai em ngà ngọc. Tôi nghe lòng mình rưng rưng một tình yêu cho nét đẹp phố phường...
Bạn, em và ai đó. Mùa Thu này về Hà Nội cùng tôi. Mùa Thu đã chín đỏ những yêu đương đơm nụ rồi kết trái vàng ươm. Sóng đã vỗ mặt hồ, đàn sâm cầm đã bay về đậu an yên trên nền nước xanh. Có đôi ba gánh hàng rong bán cốm đầu mùa. Có đôi ba người mang túi ra bờ hồ lượm sấu chín vàng rơi. Có đôi ba người yêu nhau nhìn nhau say đắm hồn người...
Những chiếc lá rơi để mai ngày tái sinh trên từng vòm xanh thắm. Một nỗi nhớ trao đi để mai này còn lại mãi trong nhau. Một tình yêu đi xa để hằn in từng kỷ niệm trắng trong vào đời nhau mãi mãi. Cho tôi nắm tay bạn dắt vào Thu.
Bởi vì mùa Thu tôi ở lại.
Khẽ chạm bước mùa Thu
Có những ngày nghe hơi lạnh rùng mình trên da thịt thoáng sần lên một chút gai ốc - "đổi trời ". Nửa đêm choàng thức dậy nghe mưa rơi lác đác trên mái ngói, gió thổi từng đợt nhỏ xao xác ngoài hàng hiên rồi lá hổn hển rơi rụng đầy hè phố. Xác lá chợt vàng lên trong những khoảng tối chập choạng, run rẩy hoài một thứ ánh sáng của lân tinh. Trong bóng tối đầy liêu trai lá ngả màu huyền hoặc, nghe thẹn thùng bước chân ai khẽ khàng trên những cọng lá khô. Trong tiếng gió ru, biết là mùa Thu đã về...
Tưởng chừng như từ đây mưa Thu sẽ ray rức không ngừng trên mái ngói, bỗng nhiên cơn nóng ở đâu về bất chợt như một nỗi nhớ nhung mùa Hè, nồng nàn hâm hấp những giọt mồ hôi thấm bết tóc ai! Ngỡ ngàng, lưỡng lự là những ngày đầu Thu của Huế, như một nỗi bấp bênh. Đang mưa bỗng nắng, đang buồn bỗng vui! Có chắc chắn chi một cơn gió heo may, để cứ đinh ninh mùa thu mãi hoài chìm trong màu tím. Có bền bỉ chi những cơn mưa đuổi nhau trên đầu sóng, để cứ mãi tin từ đây bốn bề hiu hắt lòng rộng không che!
Không biết từ bao giờ con người ta đã quy ước với nhau rằng sắc vàng là dành riêng cho mùa Thu. Mùa Thu là mùa lá vàng rơi nên màu vàng của lá đã trở thành màu của mùa Thu chăng?
Chỉ với hình ảnh những chiếc lá me vàng bay nhẹ trong gió để rải một thảm vàng trên từng con phố nhỏ cũng đã thấy mình đang ở giữa mùa Thu, đang chìm ngập trong sắc Thu. Cả thành phố như chìm trong màu vàng hoang đường. Có cảm giác màu vàng ấy thấm vào từng centimet không gian trên phố, đến những sắc rêu xanh non lơ thơ trên những bức tường thành cổ cũng vàng rười rượi. Cứ hình dung những hàng cây trên phố sau một đêm thức dậy bỗng tuyền một màu vàng, đã thấy lòng nao nao như thể là đang nhớ hoài màu áo của ai. Như thể sắc vàng ấy là cả một khung trời kỷ niệm, như những ngọn lửa nhỏ ấp iu không bao giờ chịu tắt trong lòng...
Mùa Thu. Khi con người ta khôn lớn, bỗng thấy cuộc đời này là một thảm cỏ non tơ tưởng như mình sinh ra là để hưởng thụ nó. Nhìn những chiếc lá vàng rơi tôi cảm giác tất cả đang bắt đầu với những xúc cảm mãnh liệt nhất trước cuộc sống. Một sự bắt đầu chăng? Tôi tự hỏi chính mình nếu như một ngày kia mình chính là chiếc lá, thì đến bao giờ mới về tận cội...?
... Rằng từ trong quỹ đạo rơi của từng chiếc lá có một niềm hoan hỉ của sự sinh thành. Bốn mùa gió dại tự do thổi qua ngàn cây lá, gió thổi miệt mài như một người làm việc cần mẫn nhặt từng chiếc lá rơi để nuối tiếc từng ngày đã qua. Gần như một chiếc lá sinh ra thường sống đến hai lần cuộc đời: Một lần khi lá ở trên cây hân hoan cùng mưa nắng, màu xanh non nõn dường như một chiếc áo dài. Và một lần sống nữa khi lá đã lìa cành, tự buông mình xuống thảm cỏ nhẹ như một hơi thở nồng nàn hương cỏ may. Màu lá lúc này đã thôi xanh, những đường gân vàng vọt chợt xòe ra như một bàn tay người đã chịu đựng bao gió bụi phong trần. Lá mất đi để bảo tồn cho cây dòng nhựa sống và rơi như một sứ mệnh đã hoàn thành. Nhưng, có lẽ điều cốt yếu là lá đã tự lìa cành để cho cây một mùa lá khác. Một sự tri túc mà chỉ có bà mẹ thiên nhiên giàu lòng vị tha mới có thể lý giải được.
Bao mùa Thu đã đi qua trên thành phố có ngàn nỗi nhớ này? Với tôi, đó là một câu hỏi chát chao nhất khi nghĩ về thời gian và sự tuần hoàn của cuộc sống. Mùa này thành phố vừa nắng lại vừa mưa. Nắng cũng chỉ thi thoảng ghé thăm rồi nhường không gian cho mây và gió. Buổi giao mùa cứ thế giăng mắc những mảng trời vô định, vần vũ những đám mây lang thang như một thứ thiên la địa võng bao phủ lấy tâm hồn, nhấn chìm con tim xuống một vùng vực thẳm mơ hồ nào đó mất hút nẻo đi về. Và lũ giác quan như những kẻ mù, sờ soạng trong không gian vô bờ của gió, của nắng, của mưa, của mây... Bỗng trở thành nhạy cảm đến mức tinh vi trong sự lắng nghe âm vang của tiếng mùa nơi từng rung động của lá, nơi từng giọt mưa thu ngã nhẹ vào nhau xếp thành nỗi nhớ, tí tách, xào xạc... nơi từng bước chuyển trong muôn ngàn nẻo vô thường của tiết trời đầu thu. Và cứ thế những ngày qua đi, không vội mà như có tiếng giục giã của thời gian đang nhuốm lần sắc nhớ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét