Những bông lúa từ biệt cánh đồng về với sân phơi, hạt thóc rào rào nhảy nhót quanh máy tuốt, chơi mệt hắn đi tắm nắng rồi nằm gọn trong bồ thóc. Mùa Thu cũng gói ghém ánh nắng vàng rực vào những hạt thóc căng tròn và ngủ một giấc dài, hẹn năm sau tỉnh giấc. Lúa vàng đi cùng mùa, bỏ cánh đồng xơ xác trong cơn heo may. Những gốc rạ buồn bã nằm nép mình dưới đất nâu ngai ngái và thầm thì cùng chàng cua, chàng ếch đang trốn cái rét đầu Đông. Tôi lang thang giữa những miên man của mùa. Tay chạm lên thớ đất thịt mát lịm, giọt mồ hôi của ông cha tưới đẫm đất này. Tôi nghe tiếng thì thầm của đất như vọng lại từ ngàn năm.
Ông cha ta quanh năm chân lấm tay bùn, bán giọt mồ hôi cho đất để mua về những vàng ươm của thóc lúa, ngô khoai, những bãi rau xanh tươi nuôi sống những kiếp người. Cánh đồng ghi hết những dấu tích của cha ông. Đất đồng ngày càng màu mỡ như biết ơn bàn tay người miệt mài cày cấy vun trồng. Cánh đồng nhớ tôi nhiều lắm, gói nguyên tuổi thơ tôi trong đó để mỗi lần trở về quê hương, đất lại thầm thì kể chuyện. Đất dịu dàng ôm lấy bàn chân tôi như ngày xưa vẫn chạy ào ào trên cánh đồng chơi trò đuổi bắt cùng chúng bạn, những chiều thả diều chăn trâu, chơi cỏ gà, nô đùa rình rang khắp cánh đồng. Mùi khoai sắn thơm phưng phức quện với mùi gốc rạ ngai ngái đậm đà vị quê hương.
Hình: Internet
Bóng tối đã hẹn với tháng Mười, đến thật sớm làm cánh chim chưa kịp tìm về tổ vội vã tìm lùm cây làm nơi nương náu. Ven sông, đám cải hoe vàng rung rinh trong heo may chiều như níu kéo những giọt nắng cuối cùng. Khi mặt trời đã buông màn sương trắng đi ngủ, ánh nắng chỉ rơi rớt lại trên những bông cải vàng là một ngày lao động của người nông dân kết thúc.
Dì tôi quẩy gánh rạ về nhà làm ổ cho chú trâu non mới đẻ. Quang gánh kẽo kẹt cong cong như cầu vồng trên đôi vai gầy nhỏ bé. Chiếc nón lá tả tơi che nghiêng cánh đồng nhấp nhô trên đường đê. Bàn chân nhỏ bé bước thoăn thoắt, nhịp nhàng, tiếng nói tiếng cười vui vẻ hòa vào những câu chuyện của bà con xóm làng. Chú tôi đưa lưỡi cày cuối cùng lật những thớ đất màu mỡ rồi dắt trâu, vác cày về trong tiếng nói, tiếng cười râm ran. Rồi những người hàng xóm thân thương của tôi nữa. Họ nghỉ tay cày, tay cuốc, lau những giọt mồ hôi đọng lấm tấm trên trán hồ hởi trở về tổ ấm thân thương. Bờ đê rì rào cỏ may, quyến luyến bước chân người nông dân như chẳng muốn dời. Tôi thấy những bước chân của cha ông từ thuở trước trở về đây râm ran trong tiếng chuyện trò. Hình ảnh bà con áo cánh nâu non chân chất như màu đất quê hương cứ in đậm trong tâm trí tôi để mỗi khi rời xa quê hương lòng lại vương vấn mãi những vất vả, cực nhọc của những người nuôi sống cuộc đời.
Quê hương là máu thịt tôi, là hơi thở, là suối nguồn thương yêu bao bọc tôi và chờ tôi trở về. Dẫu biết rằng chẳng thể nào nói hết những cực nhọc, khó khăn vất vả của nghề làm nông, dẫu biết rằng chẳng đủ lực để viết trọn những sinh hoạt của cha ông muôn đời nhưng tôi vẫn viết như một lời cảm tạ tới lớp lớp người nông dân đã dày công xây đắp quê hương, xây đắp cuộc sống cho tôi, cho chúng ta hôm nay.
Tôi bước chân qua những thửa ruộng, gốc rạ cù ki bàn chân như muốn nhắc: “cô bé nhớ trở lại đây nhé”. Tôi đi trong muôn vàn tình yêu thương của quê, của đất, của tình người ấm áp yêu thương qua mọi thế thệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét