Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

Nhìn từ đôi mắt


Nhìn từ đôi mắt

16/04/2013 
AT - Tôi ngồi trong một quán cóc ven đường, ngắm nhìn từng dòng người qua lại. Giữa con đường đông đúc người, tôi bắt gặp những cảm giác quen thuộc quá đỗi và cả những cảm giác lạ lẫm. Trong ánh mắt mỗi người. Rất gần mà cũng rất xa.
MNhấp chút cà phê đắng, tôi chợt nghĩ ngợi nhiều điều. Không phải ngẫu nhiên mà tạo hóa sinh cho con người đôi mắt. Không ai giống ai. Không như các giác quan khác, mắt có lẽ chính là nơi trú ngụ thứ hai của trái tim.
Ngày trước, tôi hay hỏi má: “Mắt để làm gì hở má?”. Trong tiềm thức ngây ngô của một đứa tuổi mới lớn, tôi chỉ nghĩ nó dùng để nhìn. Nhưng đối với một người đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời như má, má lại không nghĩ thế. Theo má, mắt là nơi người ta bộc lộ những thương yêu hay giận hờn rõ nhất, bằng cách này hay cách khác.
Má còn nói: “Chỉ khi con có thể hiểu được thế giới lúc nhìn vào mắt người con thương, lúc ấy con mới có thể trưởng thành”. Tôi không hiểu lắm câu má nói nhưng vẫn luôn ghi nhớ nó. Để rồi khi cuộc sống quá vội vàng, tôi lại hồi tưởng những lời má nói.
Đôi mắt sinh ra là dùng để nhìn. Đúng. Nhưng nó còn dùng để chứa đựng những cảm xúc, những cung bậc tâm hồn của con người. Nếu một đôi mắt chỉ có thể thu sự vật vào trong mà không thể bộc lộ chính bản thân người đó, thì nói gì đi nữa nó cũng chỉ dùng để nhìn.
Tôi còn nhớ một câu nói của Phineas Fletcher: “Ngôn ngữ của tình yêu nằm trong đôi mắt”. Tình yêu xuất phát từ trái tim và con đường để biểu lộ tình yêu chính là đôi mắt.
Tôi không biết bản thân mình có hiểu đúng không khi mà giờ đây, ai ai trước mắt tôi cũng tràn ngập niềm yêu thương, những cảm xúc khó tả, lắng lại trong đáy mắt.
Vài cụ già thong dong đi bộ, phóng tầm mắt ra xa cuối con đường, chốc chốc lại quay nhìn phía sau. Trong mắt họ ánh lên những tình cảm tha thiết cho quãng đường đằng đẵng vừa mới đi qua. Sau cổng trường học, những đứa trẻ tíu tít chơi đùa. Ánh mắt chúng có vô số tia sáng mang tên “cảm mến” với bạn bè, thầy cô, cha mẹ. Vài bạn trẻ đang tự do đạp xe trên đường. Đôi mắt họ chứa đầy những khát vọng tuổi trẻ, những ước mơ, hoài bão. Đâu đâu cũng tràn ngập yêu thương. Cho dù họ chẳng nói ra nhưng tất cả những ngôn ngữ đó đều được biểu lộ trong mắt họ.
Tôi không dám tự tin khẳng định mình đã trưởng thành hay chưa vì lúc này tôi chỉ mới nhìn được một góc rất nhỏ của cuộc sống bộn bề.
Để lớn lên và trở thành một người trưởng thành, người ta phải biết sống qua đôi mắt trước đã. Nhưng học nhìn cũng thật khó! Tôi chợt nhớ ca khúc Đôi mắt của nhạc sĩ Xuân Hồng: Mẹ cho em đôi mắt tuyệt vời / Để nhìn đời, nhìn rõ đục trong...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét