Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

Mùa gom đầy héo hắt nặng bờ vai


Mùa gom đầy héo hắt nặng bờ vai
Được viết bởi: Lonely_Space | 01/09/2011
Đêm rón nhẹ đôi cánh mỏng, cố giấu nhẹm giọt lệ vào làn sương. Đêm khao khát được buông hời lời ru hỡi, ru cho phận mình rồi ru cho em. Ru cho tuổi thơ em thôi cơn thèm khát, về một miền xa trong vùng cổ tích, nơi có mẹ và... có cha. Lời chưa buông lại cất vội trong tiếng nấc, sợ loài ấu trùng lại thao thức tấu bài đêm, cùng tỉ tê mà rên rĩ, đêm sẽ lạc vào bản nhạc cô miên mà khiến em buồn vắng.
Rồi đã một ngày nhạt nắng, từng làn gió xác xơ lùa vào tận cùng góc phố, cố tìm lục sự tinh tươm bên những xác lá vàng vương vãi. Mùa hời hợt làn hơi mỏi mà bấu víu những đốm xanh tưởng chừng như sắp lìa cành. Cây gửi vào gió dâng lá cho mùa, mùa ơ hờ đùa cợt rồi gửi thêm trĩu nặng lên vai lại cho em. Vai non lại hao gầy mà lê bước, bước trong cái thấp thỏm của thời gian và giông tố.

(Ảnh: Internet)
 
Bờ vai non dại lại đa mang cái nắng, cái gió của mùa. Bao giờ thì mùa khác, bao giờ thì dịu vơi? Lâu lắm..., lâu lắm... Mùa rồi cũng chỉ chờ màn đêm buông xuống mà cởi bỏ cái áo hoen cũ, rồi khoát lên mình cái áo mới, độ bình minh tới mà thôi. Phận em cũng chỉ là một thực khách lạc bước, bước trong cái chiều cũ của mùa, phận người chẳng muốn chuyên chở, nên phận em đành phải gánh mà chở thay.

(Yến cùng Bà ngoại - Ảnh: yendinhtoday)
 
Rồi độ nào đó bên những ngã rẽ, kẻ thực khách lại chân trần mà tìm lối, giữa cái bộn bề giăng kín như những mắc lưới, giữa cái ngàn trùng hoen vắng, chỉ toàn những tiếng trùng đất kêu râm rỉ, nhọn hoắt, rồi những giọt lệ đang trực chờ bên khóe mi có biết tìm đường mà rơi xuống, có trôi rửa cái ô uế, cái lem nhem của bụi trần, để bên phận được vơi nhẹ đi những vị mằn mặn của nước. Ừ ta hiểu em, ta hiểu, kẻ thực khách vẫn ôm đồm, vẫn cố mà bấu víu trên mặt đường đầy trơn trượt mà lê bước. Thèm lắm chứ, thèm một bàn tay đưa đỡ của người, dù bàn tay đó chẳng phải là một phép màu, nhưng nó lại chất chứa đầy tình thương, cũng đủ để bờ vai, bàn chân kia như được tiếp thêm sức mạnh, như được an nhiên, được mãn nhãn mà tiếp bước...
Rồi mai này, nắng lá của mùa trên bờ vai em cũng đơm hoa mà kết trái.
Mai em đi về phía, xứ khác
Mang mùa đi trả về những, vòng xoay
Mùa có còn ơ hờ như, vốn dĩ
Rồi gom đầy héo hắt tìm lại, bờ vai
Xa xa, bóng non gầy in nhoài dưới thềm nắng, rồi giông tố đến có phủi mòn bên lối em đi. Xin an nhiên cho em, người con gái ven bờ sông Mã.
Phần cuối bài: Giông Tố Có Phủi Mòn Bên Lối Em Đi
P/s: Viết tặng em: Lê Thị Yến - Sinh năm 1992 (ĐT: 0164.55.00.610) - Thôn 6, xã Định Liên - Huyện Yên Định - Thanh Hóa. Một tấm gương sáng vượt lên số phận: Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với bà ngoại đã hơn 80 tuổi cùng cô em gái. Trong kỳ thi đại học vừa rồi em đã trúng tuyển cả hai trường đại học có tiếng tại Hà Nôi: Trường Đại học Nông Nghiệp 1 Hà Nội và trường Đại học Thương Mại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét