Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

đôi găng tay mùa xuân


Đôi găng tay của 'cậu ấy'

Tôi chỉ biết ngồi bên cậu và lặng lẽ cầm lấy đôi găng tay cũ ngày xưa. Đôi găng tay này sẽ thay cậu sưởi ấm phần đời còn lại của tôi trong những ngày cậu đã đi xa.


Hồi nhỏ cậu khó nuôi nhất nhà, quấy khóc suốt ngày đêm. Ba cậu đi làm ăn xa, má cậu rất yếu sau khi sinh cậu vậy nên ba má tôi thay phiên nhau ẵm bồng và dỗ dành cậu ngủ. Cậu rất thích ngủ trên tay ba má tôi hoặc cậu đã quen hơi ấm từ những đôi bàn tay chai sạm vì ruộng đồng. Cậu không phải em ruột tôi, ba của cậu là em của ba tôi và chúng tôi sống chung với nhau dưới một mái nhà. Một đại gia đình thực thụ.
Vượt qua những năm tháng tuổi thơ khó nhọc, cậu lớn một cách phổng phao. Giờ cậu đã là một chàng thanh niên thanh lịch. Gia đình cậu đã ra ở riêng nên cậu không còn ở chung với nhà tôi nữa. Tôi vào học trong TP HCM và làm luôn trong này sau khi ra trường, tôi chỉ về nhà trong mấy ngày Tết. Còn cậu cũng đã là sinh viên năm cuối của một trường cao đẳng ngoài Đà Nẵng. Cậu ở gần nhà hơn tôi nên cuối tuần cậu lại về nhà, cậu không chỉ về nhà ba má cậu mà cậu còn về nhà tôi. Cậu chuyện trò với ba má tôi, giúp ba tôi tưới mấy luống rau luống hoa ngoài vườn, phụ má tôi gánh mớ rau vô nhà, rồi ngồi ăn với ba má tôi bữa cơm. Cậu đang thay tôi làm con của ba má tôi những khi tôi vắng nhà.
Tết năm nào cậu với tôi cũng phụ má tôi bán hoa Tết ngoài chợ. Cậu luôn dành với tôi bó hoa hồng cho khách, không phải cậu thích làm việc đó mà vì cậu sợ gai hoa hồng làm xước tay tôi. Mỗi lần bị gai cắm vào tay chảy máu cậu lại cười xòa “Nhằm nhò gì, em nhiều máu lắm!”. Tết ngoài miền Trung trời hay mưa và lạnh tê tái. Cậu vừa “đón khách” vừa che dù cho tôi khỏi ướt. Nhìn cậu rất ra dáng một người đàn ông, luôn thích che chở và bảo vệ cho phụ nữ.
Tết năm rồi trời lạnh kinh khủng. Tôi bị cảm lạnh ngay ngày đầu tiên về nhà. Như thường lệ cậu ra nhà tôi chở tôi đi café trước giờ giao thừa. Cậu quàng thêm cho tôi chiếc khăn quàng cổ to như cái mền và nhất quyết bắt tôi mang đôi găng tay quá khổ của cậu vào. Trông cái vẻ ngoài rộng thùng thình đến “xấu xí” nhưng những ngón tay tôi đang ấm dần lên trong đôi găng tay len của cậu. Đêm đó hai chị em ngồi với nhau đến gần giờ giao thừa mới về. Cậu không nói chuyện nhiều mà chỉ ngồi lặng im, lâu lâu lại nhắc tôi không nên ăn nhiều hạt dưa sẽ bị khản giọng. Khuya cậu đưa tôi về, tôi trả lại cho cậu đôi găng tay, cậu mang vào và cười như nắc nẻ “Tay chị ấm quá!… Mai em ra nhận tiền lì xì của chị nhén!”, rồi cậu lẫn khuất trong màn sương đêm dày đặc và lạnh buốt.
Có nằm mơ tôi cũng không ngờ được rằng đó là lần cuối cùng tôi được nắm lấy bàn tay cậu, được nghe được nhìn thấy nụ cười và gương mặt của cậu em trai. Bởi sau đêm ấy tôi phát ban và tránh gặp tất thảy mọi người kể cả cậu, xong Tết tôi lại vào Nam. Tháng 3 cậu tròn 21 tuổi, cậu bắt tôi phải tặng nguyên giấc ngủ trưa ngày chủ nhật hôm đó để làm quà sinh nhật cho cậu. Tôi hứa với cậu là tháng 7 tôi nghỉ phép và sẽ về nhà chơi. Tháng 5 tôi nhận tin cậu ốm nặng. Ba cậu điện vào cho tôi trong cơn tuyệt vọng: “Con đừng về... nó mà thấy con rồi… là nó… đi mất…”.
Đất trời vỡ nát dưới chân, tôi chết lặng trong cơn đau cực độ. Tôi chẳng biết phải làm gì, nói gì để đối diện với sự thật nghiệt ngã này. Cậu còn quá trẻ để đi chuyến đi của đời người. Tôi uất nghẹn trong cuộc nói chuyện qua điện thoại với cậu. Cậu cố nén cơn đau nài nỉ tôi “Về đi chị… tháng 7 xa quá!”. Tôi cắn răng nhất quyết không về, tôi không về để cậu có thêm một lý do nữa để chờ đợi, để tiếp tục sống.
Sáng thứ 7 những ngày cuối cùng của tháng 5, nhận điện của ba chỉ vẻn vẹn một câu ngắn gọn “Về liền đi con!”. Thế là hết, thế là cậu đã bỏ tôi đi thật rồi, cậu không đợi tôi nữa. Tôi đáp chuyến bay cuối cùng trong ngày để về với cậu nhưng vẫn không kịp. Cậu đã đi rồi, cậu đã vĩnh viễn rời xa tôi.
Nhìn chiếc quan tài đỏ quạch nằm lạc lỏng giữa phòng khách treo đầy ảnh của mấy chị em từ nhỏ đến giờ, tôi bất chợt giận cậu run người. Tôi cố nói với cậu qua vách gỗ nơi cậu yên nghĩ “Chị về rồi đây…!”. Ba nói rằng cậu đã rất cố gắng, cơn đau dữ dội của căn bệnh ung thư quái ác hành hạ cậu đến đứt ruột đứt gan. Ba nói cậu chỉ cắn răng chịu đựng mà không kêu than một tiếng nhỏ, ngày cậu buông xuôi cuộc sống mọi người mới hay đôi bàn tay của cậu đã nát tươm bởi những lần cố chịu đựng cơn đau quằn quại.
Tôi không thể dù một lần duy nhất nữa được nắm lấy đôi bàn tay dù đã tắt hơi ấm. Tôi chỉ biết ngồi bên cậu và lặng lẽ cầm lấy đôi găng tay cũ ngày xưa. Đôi găng tay này sẽ thay cậu sưởi ấm phần đời còn lại của tôi trong những ngày cậu đã đi xa. Tạm biệt cậu em trai… tạm biệt đôi bàn tay luôn chăm sóc tôi những ngày xưa cũ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét